SỨ MỆNH: Phát hiện, bồi dưỡng học sinh giỏi, góp phần đào tạo hiền tài

TẦM NHÌN: Xây dựng trường chuyên chất lượng cao, vươn tầm khu vực, hội nhập quốc tế.

GIÁ TRỊ CỐT LÕI: Trí tuệ, Nhân văn, Trách nhiệm, Tự tôn, Sáng tạo.

Author Archives: huynhthuckhang

Chuyên mục truyền thông “Tuổi học sinh”

“Nếu sinh mệnh là một bản nhạc thì thanh xuân sẽ là chương nhạc rực rỡ nhất”. Thanh xuân của tôi có lẽ là khoảng thời gian ngồi trên ghế nhà trường, gắn bó với sách vở, bảng đen, phấn trắng, giọng nói trầm bổng của thầy cô truyền đạt kiến thức đến với học sinh, là những ngày tháng được đồng hành bên những “chiến hữu” trên cuộc hành trình theo đuổi những giấc mơ, lý tưởng sống,….được gắn bó với mái trường Huỳnh Thúc Kháng-nơi đã chứng kiến biết bao linh hồn tràn đầy nhựa sống, đầy khát khao và hoài bão, nơi vun đắp  những ước mơ … Từ lâu, tôi đã coi mái trường Huỳnh Thúc Kháng như ngôi nhà thứ hai của mình, là nơi chứa biết bao nhiêu cảm xúc buồn vui, trong sáng và thuần khiết nhất của thời học sinh.

Ngôi trường tọa lạc ở thôn Vinh Quang, xã Hoài Đức, huyện Lâm Hà, tỉnh Lâm Đồng ;thành lập năm 2006, đến nay đã 18 năm thành lập. Ngôi trường đã đứng ở đó, trải qua biết bao nhiêu thế hệ học trò, chứng kiến biết bao sự thay đổi của thời gian, biết bao sự tận tụy, cống hiến của các thầy cô giáo và chính nó cũng đang thay đổi, khoác lên mình tấm áo mới, ngày càng khang trang, sạch sẽ. Trước khi bước vào trường, điều gây ấn tượng đầu tiên trước mắt là biểu tượng hình cuốn sách và ngọn đuốc được cách điệu khéo léo, tỉ mỉ dựng thành cổng trường thể hiện tinh thần ham học, ước mơ được bay cao trên đôi cánh của tri thức. Phía trong khuôn viên của nhà trường rộng lớn, với hàng cây rợp bóng mát. Phía bên hai dãy phòng học là dãy hành lang dài đầy nắng và gió, là nơi vang lên những tiếng trò chuyện, cười đùa của các cô cậu học trò mỗi giờ ra chơi. Bên trong mỗi lớp học, bàn ghế được xếp ngay ngắn, cơ sở vật chất được bố trí đầy đủ, tiện nghi, môi trường học tập rộng rãi, sáng sủa. Phía bên trái dãy nhà xe là sân bóng, địa điểm diễn ra những hoạt động thể dục thể thao, rèn luyện thể chất. Trong trường có căn tin, là nơi hẹn nhau mỗi buổi sáng, những món ăn cùng nhau và là một phần không thể thiếu trong những tháng ngày sống dưới mái trường. Đây là mái trường Huỳnh Thúc Kháng, là nơi tôi đã gắn bó một phần tuổi trẻ của tôi

Tôi chưa từng tin vào những giấc mơ, tôi chưa từng tin rằng mỗi chiếc lá rụng xuống cũng có một linh hồn riêng, một cảm giác riêng và trong nó chứa ẩn bao ý niệm về một đời người. Tôi cũng chưa bao giờ tin rằng khi đi đến tận cùng của tuyệt vọng tôi sẽ thấy tuyệt vọng đẹp như một bông hoa. Cho đến khi tôi bước chân vào ngôi trường Trung Học Phổ Thông Huỳnh Thúc Kháng – Nơi chắp cánh hoài bão của thế hệ trẻ. Tôi gặp được một người thầy tựa như vì sao sáng trong đêm tối vắng, thầy đến với mái nhà thứ hai bằng cả trái tim cống hiến hết mình thắp sáng cho chúng tôi vào ước mơ và lẽ sống. Đó chính là thầy Bùi Văn Sơn, người thầy lãnh đạo tuyệt vời của mái nhà chung mang tên Huỳnh Thúc Kháng. Người thầy luôn đồng hành và dõi theo từng dấu chân của chúng tôi suốt hành trình ở mái trường cấp ba này. Thầy là một người rất đỗi giản dị, từng bước đi, từng cử chỉ của thầy khiến cho học sinh chúng tôi cảm thấy vô cùng gần gũi như một người cha của mình. Đặc biệt thầy rất thấu hiểu tâm lí học sinh, Thầy cho phép các bạn nữ trang điểm nhẹ bởi con gái khi có chút phấn son sẽ cảm thấy tự tin và toả sáng. Thầy luôn quan tâm để ý tới học sinh khiến cho chúng tôi cảm thấy vô cùng ấm áp. Bên cạnh thầy còn có những người thầy, người cô tận tuỵ, nhiệt huyết, những người gieo mầm xanh cho chúng tôi.

Năm nay cũng là năm cuối cùng tôi gắn bó với trường, tôi càng trân quý những ngày còn lại khi ở bên thầy cô, bạn bè và mái trường này. Trân trọng từng khoảnh khắc vì chỉ cần chớp mắt cái thôi cũng có thể trở thành kỉ niệm. Tôi chừa bao giờ thất vọng về cách mà thầy cô cư xử, dạy dỗ, truyền đạt kiến thức. Những bài giảng hay, độc đáo được chuẩn bị rất tỉ mỉ dường như chúng tôi cảm nhận được hết tâm huyết mà thầy cô luôn vun đắp và gửi gắm đến cho chúng tôi. Cứ qua mỗi năm chúng tôi được gặp gỡ một người thầy, người cô mới. Tuy thời gian chỉ gói gọn trong một năm học nhưng ai cũng là những người thầy cô tuyệt vời, sống trọn với học sinh của mình một phần kí ức đẹp. Từ các thầy cô giáo bộ môn, những người tận tâm với nghề hay cô Bích, người cô trong ban chấp hành Đoàn trường luôn nhiệt huyết, vui vẻ, gần gũi. Cô luôn truyền cảm hứng đến học sinh và mang một năng lượng tích cực đến với mọi người.

“Giáo dục để trẻ đến với nhau bằng tình thương trang lứa. Để mỗi em thơ không mặc cảm giàu hay nghèo” Tôi cảm thấy rất may mắn khi được học trong một môi trường bình đẳng, trong sáng, không áp lực, ai cũng giống ai, không có sự phân biệt về điều kiện vật chất và luôn tạo cho chúng tôi những cơ hội học tập, phát triển bản thân, sân chơi lành mạnh, bổ ích. Những tiết sinh hoạt dười cờ với các chuyên đề ý nghĩa kết nối giữa thầy cô và học sinh. Khiến cho học sinh phát triển tư duy, kĩ năng sống và bài học sâu sắc tác động tích cực đến suy nghĩ và hành động của học sinh. Những hoạt động, phong trào như: thi đua học tốt, học sinh ba tốt, cách giải quyết vấn đề, văn hóa ứng xử giao tiếp,… Từ những ngày đầu còn bỡ ngỡ bước vào trường cho đến giờ đây tôi đã là một học sinh lớp 12, năm cuối cùng và cũng là năm quan trọng nhất. Điều tôi ấn tượng trong suốt quá trình học là tôi chưa bao giờ nghe đến việc thầy cô ép chúng tôi đi học thêm mà ngược lại chính học sinh là người mong muốn và xin các thầy cô mở lớp dạy thêm để được học. Phải chăng những bài học của thầy cô đã in dấu trong lòng và chúng tôi chỉ muốn học dưới sự dạy dỗ của thầy cô để chinh phục với kì thi quan trọng nhất thời học sinh. “Một đời người – một dòng sông Mấy ai làm kẻ đứng trông bến bờ, Muốn qua sông phải luỵ đò. Đường đời muôn bước cậy nhờ người đưa” Trên chuyến đò kiếm tìm tri thức, ta vẫn luôn thấy bóng dáng người lái đò cẩn mẩn suốt bao tháng ngày nắng mưa dòng dãi. Người chắp cánh ước mơ say mê cái đẹp của con chữ luôn nhiệt huyết với công việc luân chuyển mọi tinh tuý gom nhặt được trên dòng sông đến bến bờ tri thức và cập bến cuối cùng nơi hào quang rực rỡ bên kia sông. Đó phải chăng là những công lao to lớn để chúng tôi ghi nhớ rằng suốt chuyến đò này chúng tôi không được phép quên và phải sống thật tốt trên hành trình tiếp theo để những người lái đò sẽ luôn tự hào về một chuyến đò an toàn và thành công.

Suốt hơn hai năm học tập ở Huỳnh Thúc Kháng, ngoài việc học tập trong một môi trường có những thầy cô giỏi, dày dặn kinh nghiệm và nhiệt huyết, tôi đã được hướng dẫn và tham gia nhiều hoạt động tạo động lực học tập và ý thức “lấy cá nhân rèn tập thể”, có thể kể đến như thi đua học tốt, tuần lễ học tập hay tuyên truyền việc đọc sách hay những chuyên đề hoạt động dưới cờ nhằm định hướng chọn ngành nghề cho học sinh,… tôi được chứng kiến cách thầy cô quan tâm đến cảm xúc của học sinh, giải quyết các vấn đề tiêu cực một cách nhanh nhất, không bỏ bê học sinh, luôn theo sát và giải quyết một cách hợp lí nhất có thể. Socrates từng tâm niệm rằng: “Giáo dục là làm cho con người tìm thấy chính mình”.  nhận thấy được tầm quan trọng của việc học tập thầy cô luôn động viên, cổ vũ chúng tôi tham gia những hoạt động thể chất và thi học sinh giỏi. Chính vì thế tôi có thể tự hào hơn khi năm vừa rồi, nhờ sự nỗ lực của thầy cô và các bạn, trường đã dành được ba mươi giải thi học sinh giỏi và rất nhiều huy chương vàng, bạc tại cuộc thi Hội khỏe phù đổng cấp tỉnh, điều này đã tạo động lực cho thầy cô, cho những thế hệ nối tiếp và cho chính bản thân các bạn được đền đáp công sức đã bỏ ra. Để không giới hạn tài năng và niềm đam mê của những bạn không có thời gian hay chưa đủ khả năng để tham gia những cuộc thi lớn như vậy, trường đã cho phép các bạn đồng học được tham gia các câu lạc bộ nhằm trau dồi kĩ năng, tăng sự gần gũi giữa các bạn và thầy cô, hơn hết các bạn được sống trọn vẹn với sự yêu thích của mình với nhiều bộ môn khác nhau mà không bị gò bó hay ép buộc phải lựa chọn một trong số đó, có thể kể đến những câu lạc bộ tiêu biểu như: câu lạc bộ tiếng Anh, câu lạc bộ bóng rổ, bóng chuyền, câu lạc bộ sinh học,… tại đây chúng tôi được tham gia các trò chơi, sống trọn với niềm yêu thích của mình, tăng khả năng trong những lĩnh vực đó và được kết thêm nhiều bạn mới để truyền những năng lượng tích cực cho nhau, cùng nhau nỗ lực, cố gắng và rèn luyện sức khỏe, tính kiên nhẫn của bản thân. Huỳnh Thúc Kháng không chỉ giáo dục về học tập các kiến thức trên lớp mà còn có những phong trào như chủ nhật xanh, nhặt rác, chạy bộ, rèn luyện thói quen sống lành mạnh cho học sinh, những phong trào xanh ấy đã tác động tích cực đến nhận thức và hành động của tôi vô cùng sâu sắc về những vấn đề chung của xã hội và cộng đồng, cùng xây dựng nên một thế hệ đầy tiềm năng, nhiệt huyết, có trách nhiệm với nơi mình học tập và sinh sống. JJ. Watt đã phát biểu rằng: “Những gì tôi nhớ nhất về trường trung học là những kỷ niệm tôi đã tạo ra với bạn bè của mình.” , học tại Huỳnh Thúc Kháng đã cho tôi những kỉ niệm đầy sâu sắc và khắc cốt ghi tâm bên cạnh những kì học căng thẳng, trường đã tổ chức những hoạt động đầy ý nghĩa để các bạn thể hiện tài năng, gắn kết các bạn trong lớp và hơn hết được vui chơi thoải mái sau khoảng thời gian áp lực ở các ngày lễ lớn như Tết và ngày 26/3,… trường đã tổ chức rất nhiều trò chơi và cuộc thi nhỏ, cùng với việc được thưởng thức các món ăn giữa các lớp, tôi cảm nhận được rằng mình đang thực sự sống được tận hưởng và tận hiến trong những năm thanh xuân rực rỡ, dạt dào sức sống nhất, để tôi tự hào và tin tưởng vào thầy cô, vào Huỳnh Thúc Kháng nhiều hơn.

Ngoảnh lại phía sau, tôi nhận ra rằng quãng thời gian tuổi học trò đã qua 11 năm học thật ngắn ngủi. Và giờ đây, tôi vẫn không tin được rằng mình đã trở thành học sinh lớp 12, chuẩn bị rời xa mái trường nơi tôi coi nó như ngôi nhà thứ hai của mình. Và chắc có lẽ, khi bước ra đường đời sẽ chẳng còn những lời nhắc nhở, những tình yêu thương chân thành tôi được nhận từ những người không phải bố mẹ ruột thịt nhưng tôi được họ coi như những đứa con và họ sẽ dành tất cả những gì tốt đẹp nhất mà họ có vậy. Cả một chặng đường từ lớp 1 cho đến bây giờ, được đồng hành qua các thế hệ thầy cô khác nhau, những môi trường và những người bạn bè gắn bó trong suốt những năm tháng học trò. Thời gian tuy không quá dài nhưng nó đủ để tôi nhận ra rằng đến trường không chỉ đi tiếp nhận kiến thức mà ở đó tôi còn được học làm người, được kết nối với một người xung quanh. Hơn hết tâm hồn tôi đã được vun vén, bồi dưỡng từng giây từng giờ, giúp tôi trưởng thành để lựa chọn bước đi riêng của mình khi không còn được thầy cô, bạn bè và mái trường bên cạnh nữa.

Đã trải qua quãng thời gian gắn kết cùng nhau dù thành hay bại, những lời dạy dỗ thầy cô vẫn luôn khắc ghi sâu trong lòng . Cảm ơn người lái đò. Họ là những ngọn đèn soi sáng trong hành trình tìm kiếm tri thức, đã mang tới sự che chở, yêu thương, giúp tôi có thêm các động lực để vươn lên , bước tới cánh cửa hoài bão mang trong mình .Tôi muốn cảm ơn mái trường Huỳnh Thúc Kháng đã để lại nhiều kỷ niệm đẹp,những người bạn đẹp và những thầy cô giáo luôn nhiệt huyết với nghề để đưa chuyến đò sang sông . Và có lẽ , cuộc hành trình này sẽ luôn là dấu ấn không thể phai nhoà trong cuộc đời

Họ và tên: Dương Thị Lan Hương

Nguyễn Thị Ngọc Tuyết

Hồ Hải Yến

Trần Phương Uyên

Lớp: 12A5

Trường Trung học phổ thông Huỳnh Thúc Kháng

CHUYÊN MỤC TRUYỀN THÔNG “TUỔI HỌC SINH”

Thông tin nhân vật trong tác phẩm: Cô Nông Thị Linh Nga , sinh năm 1988, cô đã có 13 năm (từ 2011 đến nay) công tác, giảng dạy bộ môn ngữ văn tại trường THPT Huỳnh Thúc Kháng – Lâm Đồng.

 

Cuộc đời mỗi người là một cuộc hành trình dài, mở đầu là chuyến đò tri thức, chuyến đò ấy liệu có đưa ta đến đầu nguồn hạnh phúc, bến bờ của vinh quang hay không là nhờ một phần ở sự dìu dắt, chỉ bảo ân cần của những “ người lái đò” thầm lặng. Họ không chỉ đơn thuần là người truyền đạt kiến ​​thức, mà còn là những ánh sao dẫn đường, giúp ta vươn xa hơn nơi biển cả cuộc đời. Trong quá trình đó, có một cô giáo đã mở ra cho tôi một chân trời mới về văn học, thay đổi cách tôi nhìn nhận thế giới. Cô không chỉ dạy tôi về những con chữ, mà còn đưa tôi vào những cuộc phiêu lưu kỳ thú, nơi cảm xúc được thăng hoa và những ý tưởng bay bổng. Chính tình yêu thương và sự tận tâm của cô đã thắp sáng trong tôi ngọn lửa đam mê khám phá, để mỗi ngày trôi qua đều trở thành một trang mới trong cuốn sách cuộc đời.

Vào những ngày đầu tiên, khi tôi chập chững bước chân vào ngôi trường Huỳnh Thúc Kháng, trước mắt là khung cảnh xa lạ, trường mới, lớp mới. Tôi tự hỏi : “Liệu bản thân có thể thích nghi được với môi trường này hay không?”. Cảm xúc trong tôi là sự bỡ ngỡ và lo lắng, tôi cảm thấy mình như đang đứng trước một ngã rẽ lớn trong cuộc đời, lang thang và hoài nghi về chính mình. Là thế hệ học sinh đầu tiên được áp dụng chương trình giáo dục phổ thông 2018, tôi hiểu rõ rằng đây không chỉ là một thử thách mà còn là một cơ hội để khám phá bản thân và thế giới xung quanh. Vốn là một người có đam mê về văn học, tôi luôn khát khao được hòa mình vào thế giới của con chữ và tâm hồn, tôi mơ ước được khám phá chân trời mới qua từng trang sách, nơi mà trí tưởng tượng trở nên bay bổng và những cảm xúc chân thật chạm tới. Tuy nhiên, sự lo lắng và bỡ ngỡ trong những ngày tháng đầu tiên, đặc biệt là khi tiếp xúc với chương trình giáo dục phổ thông mới đã khiến tôi dường như lạc đường trong một mê cung không một lối thoát. Tôi cảm thấy mình như một “con cá” rời khỏi dòng nước quen thuộc, lạc lõng giữa dòng chảy của kiến ​​thức. Sự thay đổi này đã tạo ra một khoảng cách giữa tôi và văn học, tôi lúc ấy chẳng còn thấu hiểu chiều sâu trong tâm tư người thi sĩ, dường như ngọn lửa đam mê trong tôi đang ngày một yếu đi.

Chính trong khoảng thời gian khó khăn ấy, khi mà với tôi văn chương không còn là người bạn có sự đồng điệu trong tâm hồn thì cô Nông Thị Linh Nga – người đã xuất hiện ví như ngọn hải đăng sáng rực rỡ, dẫn lối tôi trên con đường tìm lại cảm hứng văn học của mình. Cô dạy tôi rằng, để phân tích và thấu hiểu một tác phẩm mới hoàn toàn ta phải nắm chắc được kỹ năng, đặc trưng thể loại. Mỗi bài giảng của cô không chỉ đơn thuần là truyền đạt kiến thức, mà còn là một hành trình cảm xúc, nơi cô khéo léo thổi hồn vào từng con chữ, giúp tôi một lần nữa cảm nhận được vẻ đẹp sâu sắc của văn chương. Cô dẫn dắt chúng tôi từ thế giới của các nhân vật đến những chiều sâu của tâm hồn, để tôi nhận ra rằng văn học không chỉ là ngôn từ mà còn là một bức tranh tinh tế về cuộc sống. Cô dẫn dắt chúng tôi vào những thế giới kỳ diệu của từng tác phẩm, giúp tôi cảm nhận được chiều sâu của mỗi nhân vật, những nỗi đau, khát vọng và ước mơ mà họ mang trong mình. Cô dạy tôi rằng văn học có khả năng kết nối trái tim con người, giúp chúng ta thấu hiểu nhau hơn qua những trải nghiệm và cảm xúc chung. Mỗi lần cô chia sẻ về những câu chuyện trong tác phẩm, tôi cảm thấy như được bước vào một cuộc hành trình, nơi mà những cảm xúc được chạm tới, khiến tôi thấy gần gũi hơn với những câu chuyện và nhân vật. Cô không chỉ khuyến khích chúng tôi bày tỏ suy nghĩ cá nhân mà còn giúp tôi nhận ra giá trị của từng góc nhìn. Qua đó, tôi học được rằng mỗi cảm nhận đều quý giá, và văn học chính là nơi để tôi khám phá những phần sâu thẳm của tâm hồn mình. Bên cạnh đó, những câu chuyện về cuộc đời các tác giả mà cô kể không chỉ làm cho văn học trở nên sống động mà còn khơi gợi trong tôi niềm đam mê tìm hiểu về những trải nghiệm đã hình thành nên những tác phẩm vĩ đại. Cô đã cho tôi thấy rằng đằng sau mỗi tác phẩm là một hành trình, một cuộc sống với đầy đủ niềm vui, nỗi buồn, và những bài học quý giá.

Cô Nga, người đã có mười ba năm cống hiến cho nghề nhà giáo, người được đánh giá là vô cùng tận tâm và nhiệt huyết, luôn dành trọn trái tim mình cho sự nghiệp giáo dục. Nhờ có cô, tôi đã một lần nữa tìm thấy niềm vui trong việc đọc, viết và khám phá những cảm xúc mà tôi chưa từng biết đến. Tôi hiểu rằng văn học không chỉ phản ánh cuộc sống mà còn giúp tôi nhìn nhận thế giới một cách sâu sắc và cảm thông hơn với những người xung quanh. Cô không chỉ thay đổi cách tôi nhìn nhận văn học mà còn mở rộng tâm hồn tôi, khiến mỗi tác phẩm trở thành một cuộc hành trình khám phá đầy thú vị và ý nghĩa.

 

Dù bài độc tấu không có tiếng vỗ tay, dù chẳng đứng trên một sân khấu lộng lẫy nhưng khi cầm viên phấn trên tay vẫn có thể khiến mọi âm sắc chạm đến cảm xúc, khai mở tri thức. Tình yêu văn học mà cô thắp sáng trong tôi sẽ luôn là nguồn động lực để tôi tiếp tục khám phá và trưởng thành trên cuộc hành trình tìm kiếm bản thân. Mỗi tác phẩm không chỉ là một bài học mà còn là một cuộc hành trình đầy hứa hẹn. Ngọn lửa cô thắp sáng sẽ mãi rực cháy trong trái tim tôi. Tôi hy vọng rằng, trong tương lai, tôi sẽ có thể lan tỏa tình yêu văn học mà cô đã truyền cho mình đến những người khác như cô đã làm với chúng tôi, tôi sẽ luôn trân trọng những trải nghiệm và kiến thức quý giá mà cô đã mang lại và đó sẽ là động lực để tôi tiếp tục khám phá và chia sẻ vẻ đẹp của văn chương với thế giới xung quanh. Xin cảm ơn cô, “ người lái đò” tận tụy đưa biết bao thế hệ học trò đến với con chữ, tri thức và ước mơ.

Họ và tên: Phạm Thị Diệu My – Nguyễn Ngọc Mai Linh
Lớp: 12A1

 

NHỚ VỀ HUỲNH THÚC KHÁNG

NHỚ VỀ HUỲNH THÚC KHÁNG

Ngước nhìn trời xanh, mây trôi lững lờ

Lòng thầm ao ước một lần được trở

Về thăm nơi cũ, lớp học thân thương

Ôm lấy kỷ niệm mùa hè rực rỡ

 

Trở về nghe lại bài giảng thầy cô

Tiếng cười hồn nhiên vang vọng sân trường

Hàng cây xanh mướt đón chào lữ khách

Mái ngói đỏ tươi ánh nắng vấn vương

 

Sôi nổi học bài, hoạt động rộn ràng

Gặp lại bạn bè, ôn chuyện xa xăm

Âm vang tri thức còn đây đâu đó

Chiều tà bóng ngả, cậu bé lặng thầm

 

Trở về “Trường cũ”, tìm lại chính mình

Trong từng kỷ niệm, trong mỗi bước chân”

 

Dưới làn phấn bay, hình bóng hiện về

Lòng xao xuyến nhớ, kỷ niệm tràn trề

Trở về trường xưa, quá khứ ùa tới

Thoáng chốc ngỡ như giấc mơ đang kể

 

 

Quang cảnh vẫn vậy, không hề đổi thay

Tiếng trống trường vang, gợi nhớ tháng ngày

Tan học nhộn nhịp, tiếng cười râm ran

Hàng cây xanh mát, ghế đá êm đềm

 

 

Nhớ buổi chào cờ, niềm vui hân hoan

Bước chân thầy cô, dệt mộng tương lai

Âm vang lớp học, sân trường rộng mở

Ngước nhìn trời xanh, ước mơ vẫn đầy

 

Hạ về gió mát, ve ca rộn ràng

Phượng đỏ khoe sắc dưới nắng dịu dàng

Tháng năm học trò, bao nhiêu nhung nhớ

Xa rồi kỷ niệm, mãi mãi không phai

 

Bỗng đâu vọng lại giọng cô thân thương

Nhẹ nhàng, ấm áp như thuở ban đầu

Dù xa cách mấy, kỷ niệm vẫn đầy

Tóc cô nay đã pha màu phấn trắng

 

Đôi vai gầy guộc đội nắng cõng sương

Bao chuyến đò ngang, người vẫn kiên cường

Bảng đen còn đó, nét chữ chưa phai

Bao lớp trò đi, một mình cô ở lại

 

Giọt mồ hôi rơi trên phấn trắng tinh

Người thầy tận tụy hiến dâng xuân xanh

Để ước mơ trò nảy mầm, đơm hoa

Trang vở cuộc đời rạng ngời chữ nghĩa

 

Dừng bước nơi đây, hành lang năm cũ

Bóng dáng thân quen chợt hiện về đâu

Gặp lại cô xưa, xúc động dâng trào

Nước mắt lưng tròng, khó lòng kìm lại

 

Em yêu biết mấy những bài giảng ấy

Nét chữ đầu đời, gửi gắm tâm tình

Viết nên ước mơ còn non nớt lắm

Ân tình thầy cô, ánh sáng soi đường

 

Ánh mắt dịu hiền, trông mong ước vọng

Dìu bước chân trò, mộng ước bồng bềnh

Phấn trắng hóa bụi, bay trong gió lặng

Niềm tin cô trao, lớn mạnh theo ngày

 

Như mây thuộc trời, hoa thuộc về gió

Cô là của trò, tuổi thơ đẹp xinh

Đêm đêm cặm cụi bên ánh đèn vàng

Soạn từng trang giáo án, dệt mộng tương lai

 

Tóc cô nhuộm trắng màu phấn bụi bay

Kiến thức trao truyền, hành trang vào đời

Thời gian trôi mãi, bao thế hệ qua

Lòng trò vẫn nhớ, tri ân sâu đậm

 

Xin chúc cô luôn mạnh khỏe an vui

Vững bước trên đường trồng người cao cả

Cuộc đời rực rỡ nhờ người dẫn lối

Nghề giáo cao quý, tỏa sáng muôn nơi

 

Dẫu biết thời gian không thể quay về

Ký ức tuổi học trò mãi xanh tươi

Giữa đời tấp nập, lòng vẫn khắc ghi

Hình ảnh mái trường thân yêu trong tim

 

Dù có ngao du khắp bốn phương trời

Đâu đẹp bằng nơi mang tên thân thuộc

“Trường Huỳnh Thúc Kháng” – nguồn cội tự hào

Mãi mãi là nhà, là chốn bình yên

Tác giả: NGUYỄN TRUNG HIẾU

Lớp: 11A5