Thông tin nhân vật trong tác phẩm: Cô Nông Thị Linh Nga , sinh năm 1988, cô đã có 13 năm (từ 2011 đến nay) công tác, giảng dạy bộ môn ngữ văn tại trường THPT Huỳnh Thúc Kháng – Lâm Đồng.
Cuộc đời mỗi người là một cuộc hành trình dài, mở đầu là chuyến đò tri thức, chuyến đò ấy liệu có đưa ta đến đầu nguồn hạnh phúc, bến bờ của vinh quang hay không là nhờ một phần ở sự dìu dắt, chỉ bảo ân cần của những “ người lái đò” thầm lặng. Họ không chỉ đơn thuần là người truyền đạt kiến thức, mà còn là những ánh sao dẫn đường, giúp ta vươn xa hơn nơi biển cả cuộc đời. Trong quá trình đó, có một cô giáo đã mở ra cho tôi một chân trời mới về văn học, thay đổi cách tôi nhìn nhận thế giới. Cô không chỉ dạy tôi về những con chữ, mà còn đưa tôi vào những cuộc phiêu lưu kỳ thú, nơi cảm xúc được thăng hoa và những ý tưởng bay bổng. Chính tình yêu thương và sự tận tâm của cô đã thắp sáng trong tôi ngọn lửa đam mê khám phá, để mỗi ngày trôi qua đều trở thành một trang mới trong cuốn sách cuộc đời.
Vào những ngày đầu tiên, khi tôi chập chững bước chân vào ngôi trường Huỳnh Thúc Kháng, trước mắt là khung cảnh xa lạ, trường mới, lớp mới. Tôi tự hỏi : “Liệu bản thân có thể thích nghi được với môi trường này hay không?”. Cảm xúc trong tôi là sự bỡ ngỡ và lo lắng, tôi cảm thấy mình như đang đứng trước một ngã rẽ lớn trong cuộc đời, lang thang và hoài nghi về chính mình. Là thế hệ học sinh đầu tiên được áp dụng chương trình giáo dục phổ thông 2018, tôi hiểu rõ rằng đây không chỉ là một thử thách mà còn là một cơ hội để khám phá bản thân và thế giới xung quanh. Vốn là một người có đam mê về văn học, tôi luôn khát khao được hòa mình vào thế giới của con chữ và tâm hồn, tôi mơ ước được khám phá chân trời mới qua từng trang sách, nơi mà trí tưởng tượng trở nên bay bổng và những cảm xúc chân thật chạm tới. Tuy nhiên, sự lo lắng và bỡ ngỡ trong những ngày tháng đầu tiên, đặc biệt là khi tiếp xúc với chương trình giáo dục phổ thông mới đã khiến tôi dường như lạc đường trong một mê cung không một lối thoát. Tôi cảm thấy mình như một “con cá” rời khỏi dòng nước quen thuộc, lạc lõng giữa dòng chảy của kiến thức. Sự thay đổi này đã tạo ra một khoảng cách giữa tôi và văn học, tôi lúc ấy chẳng còn thấu hiểu chiều sâu trong tâm tư người thi sĩ, dường như ngọn lửa đam mê trong tôi đang ngày một yếu đi.
Chính trong khoảng thời gian khó khăn ấy, khi mà với tôi văn chương không còn là người bạn có sự đồng điệu trong tâm hồn thì cô Nông Thị Linh Nga – người đã xuất hiện ví như ngọn hải đăng sáng rực rỡ, dẫn lối tôi trên con đường tìm lại cảm hứng văn học của mình. Cô dạy tôi rằng, để phân tích và thấu hiểu một tác phẩm mới hoàn toàn ta phải nắm chắc được kỹ năng, đặc trưng thể loại. Mỗi bài giảng của cô không chỉ đơn thuần là truyền đạt kiến thức, mà còn là một hành trình cảm xúc, nơi cô khéo léo thổi hồn vào từng con chữ, giúp tôi một lần nữa cảm nhận được vẻ đẹp sâu sắc của văn chương. Cô dẫn dắt chúng tôi từ thế giới của các nhân vật đến những chiều sâu của tâm hồn, để tôi nhận ra rằng văn học không chỉ là ngôn từ mà còn là một bức tranh tinh tế về cuộc sống. Cô dẫn dắt chúng tôi vào những thế giới kỳ diệu của từng tác phẩm, giúp tôi cảm nhận được chiều sâu của mỗi nhân vật, những nỗi đau, khát vọng và ước mơ mà họ mang trong mình. Cô dạy tôi rằng văn học có khả năng kết nối trái tim con người, giúp chúng ta thấu hiểu nhau hơn qua những trải nghiệm và cảm xúc chung. Mỗi lần cô chia sẻ về những câu chuyện trong tác phẩm, tôi cảm thấy như được bước vào một cuộc hành trình, nơi mà những cảm xúc được chạm tới, khiến tôi thấy gần gũi hơn với những câu chuyện và nhân vật. Cô không chỉ khuyến khích chúng tôi bày tỏ suy nghĩ cá nhân mà còn giúp tôi nhận ra giá trị của từng góc nhìn. Qua đó, tôi học được rằng mỗi cảm nhận đều quý giá, và văn học chính là nơi để tôi khám phá những phần sâu thẳm của tâm hồn mình. Bên cạnh đó, những câu chuyện về cuộc đời các tác giả mà cô kể không chỉ làm cho văn học trở nên sống động mà còn khơi gợi trong tôi niềm đam mê tìm hiểu về những trải nghiệm đã hình thành nên những tác phẩm vĩ đại. Cô đã cho tôi thấy rằng đằng sau mỗi tác phẩm là một hành trình, một cuộc sống với đầy đủ niềm vui, nỗi buồn, và những bài học quý giá.
Cô Nga, người đã có mười ba năm cống hiến cho nghề nhà giáo, người được đánh giá là vô cùng tận tâm và nhiệt huyết, luôn dành trọn trái tim mình cho sự nghiệp giáo dục. Nhờ có cô, tôi đã một lần nữa tìm thấy niềm vui trong việc đọc, viết và khám phá những cảm xúc mà tôi chưa từng biết đến. Tôi hiểu rằng văn học không chỉ phản ánh cuộc sống mà còn giúp tôi nhìn nhận thế giới một cách sâu sắc và cảm thông hơn với những người xung quanh. Cô không chỉ thay đổi cách tôi nhìn nhận văn học mà còn mở rộng tâm hồn tôi, khiến mỗi tác phẩm trở thành một cuộc hành trình khám phá đầy thú vị và ý nghĩa.
Dù bài độc tấu không có tiếng vỗ tay, dù chẳng đứng trên một sân khấu lộng lẫy nhưng khi cầm viên phấn trên tay vẫn có thể khiến mọi âm sắc chạm đến cảm xúc, khai mở tri thức. Tình yêu văn học mà cô thắp sáng trong tôi sẽ luôn là nguồn động lực để tôi tiếp tục khám phá và trưởng thành trên cuộc hành trình tìm kiếm bản thân. Mỗi tác phẩm không chỉ là một bài học mà còn là một cuộc hành trình đầy hứa hẹn. Ngọn lửa cô thắp sáng sẽ mãi rực cháy trong trái tim tôi. Tôi hy vọng rằng, trong tương lai, tôi sẽ có thể lan tỏa tình yêu văn học mà cô đã truyền cho mình đến những người khác như cô đã làm với chúng tôi, tôi sẽ luôn trân trọng những trải nghiệm và kiến thức quý giá mà cô đã mang lại và đó sẽ là động lực để tôi tiếp tục khám phá và chia sẻ vẻ đẹp của văn chương với thế giới xung quanh. Xin cảm ơn cô, “ người lái đò” tận tụy đưa biết bao thế hệ học trò đến với con chữ, tri thức và ước mơ.
Họ và tên: Phạm Thị Diệu My – Nguyễn Ngọc Mai Linh
Lớp: 12A1