“Nếu sinh mệnh là một bản nhạc thì thanh xuân sẽ là chương nhạc rực rỡ nhất”. Thanh xuân của tôi có lẽ là khoảng thời gian ngồi trên ghế nhà trường, gắn bó với sách vở, bảng đen, phấn trắng, giọng nói trầm bổng của thầy cô truyền đạt kiến thức đến với học sinh, là những ngày tháng được đồng hành bên những “chiến hữu” trên cuộc hành trình theo đuổi những giấc mơ, lý tưởng sống,….được gắn bó với mái trường Huỳnh Thúc Kháng-nơi đã chứng kiến biết bao linh hồn tràn đầy nhựa sống, đầy khát khao và hoài bão, nơi vun đắp những ước mơ … Từ lâu, tôi đã coi mái trường Huỳnh Thúc Kháng như ngôi nhà thứ hai của mình, là nơi chứa biết bao nhiêu cảm xúc buồn vui, trong sáng và thuần khiết nhất của thời học sinh.
Ngôi trường tọa lạc ở thôn Vinh Quang, xã Hoài Đức, huyện Lâm Hà, tỉnh Lâm Đồng ;thành lập năm 2006, đến nay đã 18 năm thành lập. Ngôi trường đã đứng ở đó, trải qua biết bao nhiêu thế hệ học trò, chứng kiến biết bao sự thay đổi của thời gian, biết bao sự tận tụy, cống hiến của các thầy cô giáo và chính nó cũng đang thay đổi, khoác lên mình tấm áo mới, ngày càng khang trang, sạch sẽ. Trước khi bước vào trường, điều gây ấn tượng đầu tiên trước mắt là biểu tượng hình cuốn sách và ngọn đuốc được cách điệu khéo léo, tỉ mỉ dựng thành cổng trường thể hiện tinh thần ham học, ước mơ được bay cao trên đôi cánh của tri thức. Phía trong khuôn viên của nhà trường rộng lớn, với hàng cây rợp bóng mát. Phía bên hai dãy phòng học là dãy hành lang dài đầy nắng và gió, là nơi vang lên những tiếng trò chuyện, cười đùa của các cô cậu học trò mỗi giờ ra chơi. Bên trong mỗi lớp học, bàn ghế được xếp ngay ngắn, cơ sở vật chất được bố trí đầy đủ, tiện nghi, môi trường học tập rộng rãi, sáng sủa. Phía bên trái dãy nhà xe là sân bóng, địa điểm diễn ra những hoạt động thể dục thể thao, rèn luyện thể chất. Trong trường có căn tin, là nơi hẹn nhau mỗi buổi sáng, những món ăn cùng nhau và là một phần không thể thiếu trong những tháng ngày sống dưới mái trường. Đây là mái trường Huỳnh Thúc Kháng, là nơi tôi đã gắn bó một phần tuổi trẻ của tôi
Tôi chưa từng tin vào những giấc mơ, tôi chưa từng tin rằng mỗi chiếc lá rụng xuống cũng có một linh hồn riêng, một cảm giác riêng và trong nó chứa ẩn bao ý niệm về một đời người. Tôi cũng chưa bao giờ tin rằng khi đi đến tận cùng của tuyệt vọng tôi sẽ thấy tuyệt vọng đẹp như một bông hoa. Cho đến khi tôi bước chân vào ngôi trường Trung Học Phổ Thông Huỳnh Thúc Kháng – Nơi chắp cánh hoài bão của thế hệ trẻ. Tôi gặp được một người thầy tựa như vì sao sáng trong đêm tối vắng, thầy đến với mái nhà thứ hai bằng cả trái tim cống hiến hết mình thắp sáng cho chúng tôi vào ước mơ và lẽ sống. Đó chính là thầy Bùi Văn Sơn, người thầy lãnh đạo tuyệt vời của mái nhà chung mang tên Huỳnh Thúc Kháng. Người thầy luôn đồng hành và dõi theo từng dấu chân của chúng tôi suốt hành trình ở mái trường cấp ba này. Thầy là một người rất đỗi giản dị, từng bước đi, từng cử chỉ của thầy khiến cho học sinh chúng tôi cảm thấy vô cùng gần gũi như một người cha của mình. Đặc biệt thầy rất thấu hiểu tâm lí học sinh, Thầy cho phép các bạn nữ trang điểm nhẹ bởi con gái khi có chút phấn son sẽ cảm thấy tự tin và toả sáng. Thầy luôn quan tâm để ý tới học sinh khiến cho chúng tôi cảm thấy vô cùng ấm áp. Bên cạnh thầy còn có những người thầy, người cô tận tuỵ, nhiệt huyết, những người gieo mầm xanh cho chúng tôi.
Năm nay cũng là năm cuối cùng tôi gắn bó với trường, tôi càng trân quý những ngày còn lại khi ở bên thầy cô, bạn bè và mái trường này. Trân trọng từng khoảnh khắc vì chỉ cần chớp mắt cái thôi cũng có thể trở thành kỉ niệm. Tôi chừa bao giờ thất vọng về cách mà thầy cô cư xử, dạy dỗ, truyền đạt kiến thức. Những bài giảng hay, độc đáo được chuẩn bị rất tỉ mỉ dường như chúng tôi cảm nhận được hết tâm huyết mà thầy cô luôn vun đắp và gửi gắm đến cho chúng tôi. Cứ qua mỗi năm chúng tôi được gặp gỡ một người thầy, người cô mới. Tuy thời gian chỉ gói gọn trong một năm học nhưng ai cũng là những người thầy cô tuyệt vời, sống trọn với học sinh của mình một phần kí ức đẹp. Từ các thầy cô giáo bộ môn, những người tận tâm với nghề hay cô Bích, người cô trong ban chấp hành Đoàn trường luôn nhiệt huyết, vui vẻ, gần gũi. Cô luôn truyền cảm hứng đến học sinh và mang một năng lượng tích cực đến với mọi người.
“Giáo dục để trẻ đến với nhau bằng tình thương trang lứa. Để mỗi em thơ không mặc cảm giàu hay nghèo” Tôi cảm thấy rất may mắn khi được học trong một môi trường bình đẳng, trong sáng, không áp lực, ai cũng giống ai, không có sự phân biệt về điều kiện vật chất và luôn tạo cho chúng tôi những cơ hội học tập, phát triển bản thân, sân chơi lành mạnh, bổ ích. Những tiết sinh hoạt dười cờ với các chuyên đề ý nghĩa kết nối giữa thầy cô và học sinh. Khiến cho học sinh phát triển tư duy, kĩ năng sống và bài học sâu sắc tác động tích cực đến suy nghĩ và hành động của học sinh. Những hoạt động, phong trào như: thi đua học tốt, học sinh ba tốt, cách giải quyết vấn đề, văn hóa ứng xử giao tiếp,… Từ những ngày đầu còn bỡ ngỡ bước vào trường cho đến giờ đây tôi đã là một học sinh lớp 12, năm cuối cùng và cũng là năm quan trọng nhất. Điều tôi ấn tượng trong suốt quá trình học là tôi chưa bao giờ nghe đến việc thầy cô ép chúng tôi đi học thêm mà ngược lại chính học sinh là người mong muốn và xin các thầy cô mở lớp dạy thêm để được học. Phải chăng những bài học của thầy cô đã in dấu trong lòng và chúng tôi chỉ muốn học dưới sự dạy dỗ của thầy cô để chinh phục với kì thi quan trọng nhất thời học sinh. “Một đời người – một dòng sông Mấy ai làm kẻ đứng trông bến bờ, Muốn qua sông phải luỵ đò. Đường đời muôn bước cậy nhờ người đưa” Trên chuyến đò kiếm tìm tri thức, ta vẫn luôn thấy bóng dáng người lái đò cẩn mẩn suốt bao tháng ngày nắng mưa dòng dãi. Người chắp cánh ước mơ say mê cái đẹp của con chữ luôn nhiệt huyết với công việc luân chuyển mọi tinh tuý gom nhặt được trên dòng sông đến bến bờ tri thức và cập bến cuối cùng nơi hào quang rực rỡ bên kia sông. Đó phải chăng là những công lao to lớn để chúng tôi ghi nhớ rằng suốt chuyến đò này chúng tôi không được phép quên và phải sống thật tốt trên hành trình tiếp theo để những người lái đò sẽ luôn tự hào về một chuyến đò an toàn và thành công.
Suốt hơn hai năm học tập ở Huỳnh Thúc Kháng, ngoài việc học tập trong một môi trường có những thầy cô giỏi, dày dặn kinh nghiệm và nhiệt huyết, tôi đã được hướng dẫn và tham gia nhiều hoạt động tạo động lực học tập và ý thức “lấy cá nhân rèn tập thể”, có thể kể đến như thi đua học tốt, tuần lễ học tập hay tuyên truyền việc đọc sách hay những chuyên đề hoạt động dưới cờ nhằm định hướng chọn ngành nghề cho học sinh,… tôi được chứng kiến cách thầy cô quan tâm đến cảm xúc của học sinh, giải quyết các vấn đề tiêu cực một cách nhanh nhất, không bỏ bê học sinh, luôn theo sát và giải quyết một cách hợp lí nhất có thể. Socrates từng tâm niệm rằng: “Giáo dục là làm cho con người tìm thấy chính mình”. nhận thấy được tầm quan trọng của việc học tập thầy cô luôn động viên, cổ vũ chúng tôi tham gia những hoạt động thể chất và thi học sinh giỏi. Chính vì thế tôi có thể tự hào hơn khi năm vừa rồi, nhờ sự nỗ lực của thầy cô và các bạn, trường đã dành được ba mươi giải thi học sinh giỏi và rất nhiều huy chương vàng, bạc tại cuộc thi Hội khỏe phù đổng cấp tỉnh, điều này đã tạo động lực cho thầy cô, cho những thế hệ nối tiếp và cho chính bản thân các bạn được đền đáp công sức đã bỏ ra. Để không giới hạn tài năng và niềm đam mê của những bạn không có thời gian hay chưa đủ khả năng để tham gia những cuộc thi lớn như vậy, trường đã cho phép các bạn đồng học được tham gia các câu lạc bộ nhằm trau dồi kĩ năng, tăng sự gần gũi giữa các bạn và thầy cô, hơn hết các bạn được sống trọn vẹn với sự yêu thích của mình với nhiều bộ môn khác nhau mà không bị gò bó hay ép buộc phải lựa chọn một trong số đó, có thể kể đến những câu lạc bộ tiêu biểu như: câu lạc bộ tiếng Anh, câu lạc bộ bóng rổ, bóng chuyền, câu lạc bộ sinh học,… tại đây chúng tôi được tham gia các trò chơi, sống trọn với niềm yêu thích của mình, tăng khả năng trong những lĩnh vực đó và được kết thêm nhiều bạn mới để truyền những năng lượng tích cực cho nhau, cùng nhau nỗ lực, cố gắng và rèn luyện sức khỏe, tính kiên nhẫn của bản thân. Huỳnh Thúc Kháng không chỉ giáo dục về học tập các kiến thức trên lớp mà còn có những phong trào như chủ nhật xanh, nhặt rác, chạy bộ, rèn luyện thói quen sống lành mạnh cho học sinh, những phong trào xanh ấy đã tác động tích cực đến nhận thức và hành động của tôi vô cùng sâu sắc về những vấn đề chung của xã hội và cộng đồng, cùng xây dựng nên một thế hệ đầy tiềm năng, nhiệt huyết, có trách nhiệm với nơi mình học tập và sinh sống. JJ. Watt đã phát biểu rằng: “Những gì tôi nhớ nhất về trường trung học là những kỷ niệm tôi đã tạo ra với bạn bè của mình.” , học tại Huỳnh Thúc Kháng đã cho tôi những kỉ niệm đầy sâu sắc và khắc cốt ghi tâm bên cạnh những kì học căng thẳng, trường đã tổ chức những hoạt động đầy ý nghĩa để các bạn thể hiện tài năng, gắn kết các bạn trong lớp và hơn hết được vui chơi thoải mái sau khoảng thời gian áp lực ở các ngày lễ lớn như Tết và ngày 26/3,… trường đã tổ chức rất nhiều trò chơi và cuộc thi nhỏ, cùng với việc được thưởng thức các món ăn giữa các lớp, tôi cảm nhận được rằng mình đang thực sự sống được tận hưởng và tận hiến trong những năm thanh xuân rực rỡ, dạt dào sức sống nhất, để tôi tự hào và tin tưởng vào thầy cô, vào Huỳnh Thúc Kháng nhiều hơn.
Ngoảnh lại phía sau, tôi nhận ra rằng quãng thời gian tuổi học trò đã qua 11 năm học thật ngắn ngủi. Và giờ đây, tôi vẫn không tin được rằng mình đã trở thành học sinh lớp 12, chuẩn bị rời xa mái trường nơi tôi coi nó như ngôi nhà thứ hai của mình. Và chắc có lẽ, khi bước ra đường đời sẽ chẳng còn những lời nhắc nhở, những tình yêu thương chân thành tôi được nhận từ những người không phải bố mẹ ruột thịt nhưng tôi được họ coi như những đứa con và họ sẽ dành tất cả những gì tốt đẹp nhất mà họ có vậy. Cả một chặng đường từ lớp 1 cho đến bây giờ, được đồng hành qua các thế hệ thầy cô khác nhau, những môi trường và những người bạn bè gắn bó trong suốt những năm tháng học trò. Thời gian tuy không quá dài nhưng nó đủ để tôi nhận ra rằng đến trường không chỉ đi tiếp nhận kiến thức mà ở đó tôi còn được học làm người, được kết nối với một người xung quanh. Hơn hết tâm hồn tôi đã được vun vén, bồi dưỡng từng giây từng giờ, giúp tôi trưởng thành để lựa chọn bước đi riêng của mình khi không còn được thầy cô, bạn bè và mái trường bên cạnh nữa.
Đã trải qua quãng thời gian gắn kết cùng nhau dù thành hay bại, những lời dạy dỗ thầy cô vẫn luôn khắc ghi sâu trong lòng . Cảm ơn người lái đò. Họ là những ngọn đèn soi sáng trong hành trình tìm kiếm tri thức, đã mang tới sự che chở, yêu thương, giúp tôi có thêm các động lực để vươn lên , bước tới cánh cửa hoài bão mang trong mình .Tôi muốn cảm ơn mái trường Huỳnh Thúc Kháng đã để lại nhiều kỷ niệm đẹp,những người bạn đẹp và những thầy cô giáo luôn nhiệt huyết với nghề để đưa chuyến đò sang sông . Và có lẽ , cuộc hành trình này sẽ luôn là dấu ấn không thể phai nhoà trong cuộc đời
Họ và tên: Dương Thị Lan Hương
Nguyễn Thị Ngọc Tuyết
Hồ Hải Yến
Trần Phương Uyên
Lớp: 12A5
Trường Trung học phổ thông Huỳnh Thúc Kháng